hẳn chắc màu lá vàng làm tâm người trăn trở hẳn chắc cánh gió luồn làm tóc người vướng víu mắt nâu hẳn chắc giữa đêm đen người đứng đợi ngôi sao xẹt rơi xuống đời một hồn đi muôn cách trở
Vắng anh tôi không khóc không buồn gặp anh tôi không thấy choáng váng nhưng xa lâu tôi thấy mình thiếu thốn tôi thấy mình mong nhớ ai và lòng buồn tôi lại hỏi tôi tình yêu hay tình bạn?
Xưa tôi đi lễ chùa chỉ cầu xin ông Bụt thóc gạo đừng mất mùa cho làng Giẽ khỏi đói Bà tôi gần bẩy chục nhanh nhẹn bước chân chim quanh năm lo lễ bái giờ biết đâu mà tìm ?