May mắn lớn nhất trong những ngày gần như tuyệt vọng là tôi đã không lầm lẫn khi đến nhận việc nơi nàỵ
Tuần lễ đầu chưa quen công việc mới kể ra cũng khá vất vả. Tuy vậy chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như thế. Thứ hạnh phúc bình dị như khi bắt gặp môi cười thơ ngây của đứa trẻ lên bạ
Điều tưởng như là kỳ lạ và huyền bí là đứa bé cũng quyến luyến lấy tôi, như thể tôi và chính nó đã có những liên hệ tiền thời lưu kiếp.
Trái với lệ thường, liên tiếp hai hôm nay chiều nào người đàn ông cũng đến đón con trễ. Dạo này ở đây trời hay đổ cơn mưa như trút nước vào buổi chiềụ Ngồi ở trong phòng nhiều khi nghe rõ tiếng mưa lẫn trong tiếng gió, gõ vào cửa kính như có ai đang buốt giá đập cửa gọi tới tấp.
Chiều nay thì lại khác. Trời chỉ mưa rất ngắn và cơn mưa đã dứt từ lâụ Người đàn ông đã đến trễ quá giờ ấn định. Bà giám đốc nhất định bắt tôi phải gọi sở xã hội để giao con bé nhờ họ giữ, rồi đóng cửa đi về. Tôi phải nài nỉ lắm mới được ở lại đây một mình để canh chừng con bé. Theo luật gởi con ở nhà trẻ này, ông ta chỉ có thể đến đón con trễ tối đa là mười lăm phút. Những phút đầu bị đóng tiền phạt là còn may, nhưng sau mười lăm phút phù du là kể như người nhà phải tìm cách liên lạc với bộ xã hội để xin nhận con lạị Kể cũng phiền!
Đã gần nửa tiếng trôi qua và hình như tôi vừa nghe được tiếng thở dài mơ hồ không đâu của chính mình. Tôi càng thấy thương con bé thật nhiều, khi lâu lâu nó vẫn ngước lên hồn nhiên nhìn tôi cười tíu tít. Hình như nó không hề hay biết sự vắng mặt bất thường của bố nó chiều nay là một điều hết sức hệ trọng với mọi ngườị Nó vừa ôm con búp bê trong tay vừa cúi xuống nói chuyện ngu ngơ với "cô bạn nhỏ" ấỵ Trong lúc này đầu óc tôi thật bận rộn lo lắng nhiều chuyện nên chẳng còn hồn vía nào chuyện trò với nó. Một phút trôi qua là một phút tôi thấy mình và con bé như sắp bị chôn vùi trong thứ đáy sâu không còn leo lét chút đốm sáng hy vọng nàọ Điều gì đã xảy đến cho bố nó? Nếu bố nó bị bận bất ngờ, sao mẹ nó không đến đón giùm một bữả Nghĩ quẩn nghĩ quanh một hồi tôi lại cố an ủi con bé (như đã tự dỗ dành chính mình) là dù sao nó vẫn còn có tôị Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi nó với bất cứ giá nàọ Nghe tôi bảo vậy, con bé nhoẽn miệng cười thật xinh thật tươị Trời ơi, sao môi cười của nó có thể làm hồn tôi lắng xuống như vậỵ Tôi đúng là một kẻ hấp hối bỗng nhiên tìm bắt được trên bờ môi lạnh lẽo của mình chút hương hơi ấm áp trẻ thợ Chiều nay tôi đã không thể nào không len lén hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh của nó đến hai lần. Con bé dễ thương quá, và một tuần làm việc ở đây chính nó đã cứu rỗi nỗi cô đơn khủng khiếp của người đàn bà bốn mươi tuổi không chồng, không con là tôị Được gần gũi và lo lắng cho nó một ngày hơn mười tiếng hình như đã mơ hồ giúp tôi phục hồi lại mặc cảm tự ti không sinh con đẻ cái gì được nữa của mình. Ba bốn bận hư thai, một cuộc hôn nhân lầm lỡ đã quá đủ cho lời nguyền cay độc của trời caọ
Bây giờ tôi cũng đã quá mệt mỏi để mỗi ngày soi gương bàng hoàng nhìn bóng mình mà ngỡ như một ai khác, rồi thở dài than thân trách phận. Tôi biết dù thế nào mình cũng phải sống và phải tự thắp lên cho đời mình những ngọn nến yêu thương.
Nói thì rõ hay, nhưng thật tình lắm khi tôi chẳng biết làm thế nào để thắp lửa lên cho những ngày còn lại của đời mình, khi mà trái tim chẳng khác gì đám tro tàn lạnh lẽọ Củi nỏ hay thứ diêm sinh nào trong cuộc đời còn có thể đốt cháy được con người bắc cực trong tôi (!?)
Nhìn đồng hồ đúng nửa tiếng trôi qua, bà giám đốc vườn trẻ chu đáo gọi lại để nhắc nhở và xem xét tình hình. Tôi hết sức lúng túng không biết ăn nói, tính toán làm sao cho ổn thỏa, khi bóng tối bên ngoài càng lúc càng buông xuống thật maụ Tôi đứng lên đứng xuống gọi điện thoại cho người đàn ông không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ bắt gặp cái máy nóị Điều gì đã vô cùng bất ngờ xảy đến cho ông ta, và điều gì sẽ xảy đến cho chúng tôi, cho tôi và đứa bé. Có phải tấm lưới trớ trêu của đời sống đang dần dà phủ chụp lấy tôi và mỗi người có mặt trong đời sống càng vùng vẫy thì xem chừng càng bị siết chặt?
Tôi dẫn con bé vào phòng tắm và nó bắt đầu thắc mắc hỏi thăm "bố đâu, bố đâu" liên hồị Tôi lấy nước, bánh lạt cho nó nhưng con bé chẳng buồn ăn buồn uống gì cả. Tôi định bụng sẽ phải làm một điều gì đó, khi nhìn xuyên qua ô cửa kính thấy cơn mưa nặng hột đã bắt đầu thi nhau trút xuống. Gió càng lúc càng nổi cơn ầm ầm, như những lời dọa nạt của những hung tin.
Ngờ đâu người đàn ông lại xuất hiện giữa cơn mưa như thác lũ nàỵ Ông ta đi băng băng qua dãy hành lang, và khi chân ông ta chưa kịp đụng tới thềm cửa, tôi đã vội vàng chạy ra mở. Sự có mặt của ông ta lúc này đúng là đã cứu vớt tôi và con bé khỏi giờ phút tận thế .
Ông ta bước vào như một bóng ma rũ rượi rồi nói như phân bua cả ngàn lần:
"Trời ơi, tôi không ngờ còn có người chịu khó ở lại chờ tôị Xe tôi dở chứng bất tử nên phải chờ đón taxi tới đâỵ Có cuốn sổ điện thoại nhỏ trong xe thì kiếm hoài lại không ra để gọi cho cô haỵ"
Tôi cứ tưởng là sẽ trách ông ta cả ngàn lời mới đủ, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng nói được lời nàọ Ông ta thì vẫn luôn miệng như cố khỏa lấp một cơn xúc động nào đó, vừa quay sang ôm con mình vừa ngước về phía tôi:
"Con, con chờ bố có lâu không con? Cô này tử tế quá, bố cũng không biết nói sao để cám ơn và xin lỗi đây nè."
Đột nhiên ông ta buông nhanh con bé, hớt hả bước tới trước mặt tôi đang vờ cúi xuống gài nút áo lạnh. Ông ta vừa nói vừa thở hổn hển:
"Cô, cô... có phải cô đây không? Lẽ nào lại là cô sao lại là cô nhỉ. Ôi thôi đúng là mặt mũi của cô đây rồi chứ ai nữạ"
Tôi đáp mơ màng, dù biết rằng sớm muộn gì mình cũng không thể chạy thoát nổi đôi mắt của ông tạ
"Vâng, tôi là Hoa, nhưng tôi là ai mà có thể làm ông hốt hoảng lên như thế."
"Cô Hoa, làm ơn đừng giấu tôi nữạ Tôi là Mark đây, cô biết tôi là Mark rồi mà. Cô cũng biết cô chính là người đàn bà đã ban bố cho tôi thứ tình phụ tử cao cả với bé Kim."
Ngừng một lát để dò phản ứng người đối diện rồi ông ta nói tiếp:
"Cô nhớ không, chính nhà tôi và tôi đã yêu cầu được gặp cô một lần trong ngày bàn giao đứa bé. Mặc dù chỉ một lần thôi nhưng làm sao tôi quên được ánh mắt buồn chết người của cô lúc đó. Chính chúng tôi đã muốn đích thân được trả ơn cô phần nào hôm đó."
Bây giờ tôi không thể chạy trốn đâu được hai mắt lóng lánh những hạt lân tinh vời vợi của Mark. Cơn mưa đã trở về và càng lúc càng mưa lớn. Tôi sẽ không tài nào trốn thoát đâu được nếu còn ở dưới vòm trời nàỵ Cơn mưa định mệnh mà chính tôi đã dứt khoát tìm về để được mềm tan, thì không lý gì tôi lại bỗng muốn bỏ chạy đi đâu khác để tìm miền trú ẩn.
Suy nghĩ một hồi, tôi nói thật nhẹ qua hơi thở trước cái nhìn có vẻ như đang van lơn điều gì của Mark:
"Ông Mark đừng lo, tôi chỉ muốn tìm về đây để thăm con gái tôi một ít lâu cho đỡ nhớ mà thôị Ngoài ra tôi không hề có một ý định nào khác. Con Kim của tôi đã thuộc về đời sống của ông bà từ lâu rồi, tôi biết thân biết phận của tôi chứ."
Mark nói nhanh như không thể kềm giữ nổi trong lòng:
"Theo lẽ họ phải giữ kín tông tích của bố mẹ nuôi mới đúng chứ. Ai đời dạo này cái gì rồi người ta cũng có thể "khai thác" ra hết trơn cợ Có điều bây giờ bé Kim chỉ thuộc về đời sống của tôi mà thôị Vợ tôi và tôi đang thời kỳ ly hôn và bà ấy hình như chẳng thiết tha gì với đứa con nuôi cũng đâu phải là giọt máu của chính mình."
Mark ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ giọng tiếp:
"Của không tội bà ấy cũng thương nhớ con Kim nhiều lắm, nhưng kẹt một nỗi bây giờ bà ta đang bận rộn với tiếng gọi ái tình nên chẳng còn tâm trí nào nữạ"
Tôi hơi sững người:
"Hóa ra ông và bà nhà đã không còn ở với nhau nữa à? Vậy cũng tội nghiệp cho con Kim biết mấy vì dù có bố chắc nó vẫn thấy thiếu bàn tay thương yêu của một người mẹ."
Mark thở ra thườn thượt:
"Vâng tôi biết chứ. Ai mà không thấy hụt hẫng vì phải thiếu mất bóng dáng của một người đàn bà trong nhà mình? Tôi biết Kim nó buồn lắm nên dù sao sự trở về của cô cũng thật đúng lúc."
Tôi trố mắt nhìn Mark:
"Nhưng chúng ta cũng đâu thể nói ngay cho con bé sự thật nàỵ Tôi cũng không muốn đời sống của một đứa bé lên ba bị xáo trộn quá nhiềụ Ông có thấy như vậy không?"
Mark mỉm cười thật ranh mãnh:
"Mọi sự coi như tùy ở cô cả đấy nhé. Tôi nghĩ nó sẽ hạnh phúc biết mấy nếu được sống lại với tình mẫu tử của chính mẹ mình ban chọ Chỉ tiếc là có thể cô còn phải tiếp tục cho đời sống của mình ở đâu đó nữa chứ."
Tôi bỗng trở nên nghiêm trang:
"Không, tôi chẳng còn một đời sống nào để phải bận tâm bằng chính đời sống của con mình bây giờ. Nếu ông biết tôi cũng vừa đổ vỡ xong và rất sợ phải tiếp xúc nhiều với đàn ông."
Mark lại cười hóm hỉnh:
"Tôi là đàn ông thứ thiệt 100% nhưng cô đừng sợ tôi nhé, lý do tôi đang mắc chứng suy nhược tình dục nên mới bị vợ bỏ, cô không thấy saọ"
Tôi phá lên cười, chợt nhớ đến khuôn mặt đỏm dáng đa tình tận mạng của gã chồng cũ. Vũ đó, Vũ sau một đêm vờ vĩnh ân ái với vợ đã thú nhận là đang lỡ yêu một người đàn bà khác.
Chọn lựa một đêm tình tứ như thế để công bố chấm dứt cuộc hôn nhân chán ngắt là một sự tuyên chiến độc địa và cầu kỳ chỉ có đàn ông như Vũ mới làm được. Sống với Vũ, tôi thừa biết tài "thao lược" của Vũ với đàn bà khá cao nên vẫn cứ lờ đi những cuộc tình vụng trộm của chàng. Coi như Vũ chỉ muốn thử tài thao lược của mình mà thôị Tôi đã lỡ yêu Vũ nên thiếu dũng cảm xa chàng trước đó và điều này đáng làm tôi ân hận mãị Tại sao phải đợi đến lúc trăng tàn trăng rửa, khi Vũ phải thú nhận là không còn yêu tôi nữa, tôi mới chịu buông Vũ để chàng chạy theo người đàn bà trẻ trung xinh đẹp lẳng lơ hơn mình. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải thời buổi này hôn nhân cũng phải có hạn, cũng quá "đát" như thức ăn thức uống? Bà chị tôi luôn miệng đổ hết tội lên đầu tôi:
"Có được thằng chồng đĩ miệng đĩ dáng như Vũ, mi không biết giữ nên mất cũng phảị Ông ta tham lam đòi hỏi như vậy, mi phải biết nghệ thuật chìu chồng ở phòng the, phải cho ông ta hết "xí quách" đi thì khi muốn gặp con cái khác sức mấy mà còn làm ăn chi nổi nữa mới được. Đàn bà thời đại ni rắn rết độc hại lắm."
Trời ơi, tôi chỉ biết kêu trời mấy ngày sau đó khi Vũ bỏ đi vì chắc chỉ có trời mới biết được tại saọ Giữa tôi và Vũ cũng đâu có mối liên hệ thương yêu con cái gì để còn níu giữ đời nhaụ Vũ bỏ đi rồi, tôi mới nhận ra mình cần phải đứng lên, nhún vai như một tay tổ đầy đủ bản lãnh chịu đựng.
Sau gần hai tháng giao cho một cơ quan tìm kiếm hộ bé Kim, tôi thanh thản bước ra khỏi thành phố có Vũ và quanh năm mùa đông.
Thấy tôi cười mà không nói gì, Mark bỗng hỏi tiếp với giọng nửa đùa nửa thật:
"Sao cô có thể cười được khi nghe tin một người mới bị vợ bỏ? Đàn bà đúng là thật vô tâm và tàn nhẫn."
Tôi lại cười lớn hơn:
"Chẳng lẽ tôi lại khóc lớn lên cho đời mở hộỉ Câu ông vừa nói đáng lẽ phải để dành cho tôi nói về mấy ông mới đúng. À, coi vậy chứ tôi không dám vơ đũa cả nắm đâu đấỵ Tôi biết ông Mark là một người đàn ông đặc biệt. Chỉ tiếc là bà Mary đã bị mù mắt."
Mark vừa định nói gì, lại tỏ vẻ sực nhớ đến bờ vai mỏi của mình. Trông Mark có vẻ dè dặt co giãn đôi vai như sợ phải đánh thức giấc ngủ vội của con mình. Thì ra nãy giờ bé Kim cứ thế ngã đầu trên vai bố đánh một giấc ngon lành. Thấy vậy tôi đề nghị:
"Để hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp. Bây giờ chúng ta phải về thôị"
Người đàn ông bắt đầu khẩn khoản:
"Hay là cho phép tôi được mời cô đi ăn tối naỵ Coi như chúng ta mừng ngày cô và bé Kim hội ngộ."
"Con bé ngủ rồi mà. Còn tôi thì dạo này hình như chẳng bao giờ thấy đóị"
Mark tỏ vẻ say đắm một cách lạ lùng:
"Đi ăn là vì tôi mời cô chứ đâu phải tại cái bao tử của cô đói hay nọ Dù sao bây giờ cũng là một ngày cuối năm. Cô về nhà sẽ làm gì cho hết một buổi tốị À, mà bề nào cô cũng phải cho bố con tôi quá giang thôị Xe của tôi bị hư rồi, cô không tội nghiệp saỏ"
Tôi nhìn người đàn ông, lòng bỗng gợn lên thoáng xúc động không đâu:
"Thấy bé Kim ngủ ngon quá, tôi lại ước gì một đêm nào đó được ôm con bé trong tay để ngủ. Trời ơi, sao ngày đó tôi có thể ngu dại đến nỗi có thể đem con đi chỏ Ở nước Á đông của tôi, người ta vẫn hay sợ bố mẹ đăng báo từ con, ông biết không."
Mark nói như mê man:
"Hẳn là chúng ta sẽ có nhiều đêm khác nữạ Cô yên chí, cô sẽ có bé Kim nhiều hơn một đêm là cái chắc."
Trên đường lái xe ra quán ăn, cơn mưa đã dứt hẳn, nhưng tôi vẫn có cảm tưởng như lòng mình đang ướt sũng vì đôi mắt long lanh tràn đầy nước mưa của Mark. Mới đó mà ngày mai đã bắt đầu một ngày của năm mới nơi đâỵ
Nguyễn Thị Thanh Bình
Tuần lễ đầu chưa quen công việc mới kể ra cũng khá vất vả. Tuy vậy chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như thế. Thứ hạnh phúc bình dị như khi bắt gặp môi cười thơ ngây của đứa trẻ lên bạ
Điều tưởng như là kỳ lạ và huyền bí là đứa bé cũng quyến luyến lấy tôi, như thể tôi và chính nó đã có những liên hệ tiền thời lưu kiếp.
Trái với lệ thường, liên tiếp hai hôm nay chiều nào người đàn ông cũng đến đón con trễ. Dạo này ở đây trời hay đổ cơn mưa như trút nước vào buổi chiềụ Ngồi ở trong phòng nhiều khi nghe rõ tiếng mưa lẫn trong tiếng gió, gõ vào cửa kính như có ai đang buốt giá đập cửa gọi tới tấp.
Chiều nay thì lại khác. Trời chỉ mưa rất ngắn và cơn mưa đã dứt từ lâụ Người đàn ông đã đến trễ quá giờ ấn định. Bà giám đốc nhất định bắt tôi phải gọi sở xã hội để giao con bé nhờ họ giữ, rồi đóng cửa đi về. Tôi phải nài nỉ lắm mới được ở lại đây một mình để canh chừng con bé. Theo luật gởi con ở nhà trẻ này, ông ta chỉ có thể đến đón con trễ tối đa là mười lăm phút. Những phút đầu bị đóng tiền phạt là còn may, nhưng sau mười lăm phút phù du là kể như người nhà phải tìm cách liên lạc với bộ xã hội để xin nhận con lạị Kể cũng phiền!
Đã gần nửa tiếng trôi qua và hình như tôi vừa nghe được tiếng thở dài mơ hồ không đâu của chính mình. Tôi càng thấy thương con bé thật nhiều, khi lâu lâu nó vẫn ngước lên hồn nhiên nhìn tôi cười tíu tít. Hình như nó không hề hay biết sự vắng mặt bất thường của bố nó chiều nay là một điều hết sức hệ trọng với mọi ngườị Nó vừa ôm con búp bê trong tay vừa cúi xuống nói chuyện ngu ngơ với "cô bạn nhỏ" ấỵ Trong lúc này đầu óc tôi thật bận rộn lo lắng nhiều chuyện nên chẳng còn hồn vía nào chuyện trò với nó. Một phút trôi qua là một phút tôi thấy mình và con bé như sắp bị chôn vùi trong thứ đáy sâu không còn leo lét chút đốm sáng hy vọng nàọ Điều gì đã xảy đến cho bố nó? Nếu bố nó bị bận bất ngờ, sao mẹ nó không đến đón giùm một bữả Nghĩ quẩn nghĩ quanh một hồi tôi lại cố an ủi con bé (như đã tự dỗ dành chính mình) là dù sao nó vẫn còn có tôị Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi nó với bất cứ giá nàọ Nghe tôi bảo vậy, con bé nhoẽn miệng cười thật xinh thật tươị Trời ơi, sao môi cười của nó có thể làm hồn tôi lắng xuống như vậỵ Tôi đúng là một kẻ hấp hối bỗng nhiên tìm bắt được trên bờ môi lạnh lẽo của mình chút hương hơi ấm áp trẻ thợ Chiều nay tôi đã không thể nào không len lén hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh của nó đến hai lần. Con bé dễ thương quá, và một tuần làm việc ở đây chính nó đã cứu rỗi nỗi cô đơn khủng khiếp của người đàn bà bốn mươi tuổi không chồng, không con là tôị Được gần gũi và lo lắng cho nó một ngày hơn mười tiếng hình như đã mơ hồ giúp tôi phục hồi lại mặc cảm tự ti không sinh con đẻ cái gì được nữa của mình. Ba bốn bận hư thai, một cuộc hôn nhân lầm lỡ đã quá đủ cho lời nguyền cay độc của trời caọ
Bây giờ tôi cũng đã quá mệt mỏi để mỗi ngày soi gương bàng hoàng nhìn bóng mình mà ngỡ như một ai khác, rồi thở dài than thân trách phận. Tôi biết dù thế nào mình cũng phải sống và phải tự thắp lên cho đời mình những ngọn nến yêu thương.
Nói thì rõ hay, nhưng thật tình lắm khi tôi chẳng biết làm thế nào để thắp lửa lên cho những ngày còn lại của đời mình, khi mà trái tim chẳng khác gì đám tro tàn lạnh lẽọ Củi nỏ hay thứ diêm sinh nào trong cuộc đời còn có thể đốt cháy được con người bắc cực trong tôi (!?)
Nhìn đồng hồ đúng nửa tiếng trôi qua, bà giám đốc vườn trẻ chu đáo gọi lại để nhắc nhở và xem xét tình hình. Tôi hết sức lúng túng không biết ăn nói, tính toán làm sao cho ổn thỏa, khi bóng tối bên ngoài càng lúc càng buông xuống thật maụ Tôi đứng lên đứng xuống gọi điện thoại cho người đàn ông không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ bắt gặp cái máy nóị Điều gì đã vô cùng bất ngờ xảy đến cho ông ta, và điều gì sẽ xảy đến cho chúng tôi, cho tôi và đứa bé. Có phải tấm lưới trớ trêu của đời sống đang dần dà phủ chụp lấy tôi và mỗi người có mặt trong đời sống càng vùng vẫy thì xem chừng càng bị siết chặt?
Tôi dẫn con bé vào phòng tắm và nó bắt đầu thắc mắc hỏi thăm "bố đâu, bố đâu" liên hồị Tôi lấy nước, bánh lạt cho nó nhưng con bé chẳng buồn ăn buồn uống gì cả. Tôi định bụng sẽ phải làm một điều gì đó, khi nhìn xuyên qua ô cửa kính thấy cơn mưa nặng hột đã bắt đầu thi nhau trút xuống. Gió càng lúc càng nổi cơn ầm ầm, như những lời dọa nạt của những hung tin.
Ngờ đâu người đàn ông lại xuất hiện giữa cơn mưa như thác lũ nàỵ Ông ta đi băng băng qua dãy hành lang, và khi chân ông ta chưa kịp đụng tới thềm cửa, tôi đã vội vàng chạy ra mở. Sự có mặt của ông ta lúc này đúng là đã cứu vớt tôi và con bé khỏi giờ phút tận thế .
Ông ta bước vào như một bóng ma rũ rượi rồi nói như phân bua cả ngàn lần:
"Trời ơi, tôi không ngờ còn có người chịu khó ở lại chờ tôị Xe tôi dở chứng bất tử nên phải chờ đón taxi tới đâỵ Có cuốn sổ điện thoại nhỏ trong xe thì kiếm hoài lại không ra để gọi cho cô haỵ"
Tôi cứ tưởng là sẽ trách ông ta cả ngàn lời mới đủ, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng nói được lời nàọ Ông ta thì vẫn luôn miệng như cố khỏa lấp một cơn xúc động nào đó, vừa quay sang ôm con mình vừa ngước về phía tôi:
"Con, con chờ bố có lâu không con? Cô này tử tế quá, bố cũng không biết nói sao để cám ơn và xin lỗi đây nè."
Đột nhiên ông ta buông nhanh con bé, hớt hả bước tới trước mặt tôi đang vờ cúi xuống gài nút áo lạnh. Ông ta vừa nói vừa thở hổn hển:
"Cô, cô... có phải cô đây không? Lẽ nào lại là cô sao lại là cô nhỉ. Ôi thôi đúng là mặt mũi của cô đây rồi chứ ai nữạ"
Tôi đáp mơ màng, dù biết rằng sớm muộn gì mình cũng không thể chạy thoát nổi đôi mắt của ông tạ
"Vâng, tôi là Hoa, nhưng tôi là ai mà có thể làm ông hốt hoảng lên như thế."
"Cô Hoa, làm ơn đừng giấu tôi nữạ Tôi là Mark đây, cô biết tôi là Mark rồi mà. Cô cũng biết cô chính là người đàn bà đã ban bố cho tôi thứ tình phụ tử cao cả với bé Kim."
Ngừng một lát để dò phản ứng người đối diện rồi ông ta nói tiếp:
"Cô nhớ không, chính nhà tôi và tôi đã yêu cầu được gặp cô một lần trong ngày bàn giao đứa bé. Mặc dù chỉ một lần thôi nhưng làm sao tôi quên được ánh mắt buồn chết người của cô lúc đó. Chính chúng tôi đã muốn đích thân được trả ơn cô phần nào hôm đó."
Bây giờ tôi không thể chạy trốn đâu được hai mắt lóng lánh những hạt lân tinh vời vợi của Mark. Cơn mưa đã trở về và càng lúc càng mưa lớn. Tôi sẽ không tài nào trốn thoát đâu được nếu còn ở dưới vòm trời nàỵ Cơn mưa định mệnh mà chính tôi đã dứt khoát tìm về để được mềm tan, thì không lý gì tôi lại bỗng muốn bỏ chạy đi đâu khác để tìm miền trú ẩn.
Suy nghĩ một hồi, tôi nói thật nhẹ qua hơi thở trước cái nhìn có vẻ như đang van lơn điều gì của Mark:
"Ông Mark đừng lo, tôi chỉ muốn tìm về đây để thăm con gái tôi một ít lâu cho đỡ nhớ mà thôị Ngoài ra tôi không hề có một ý định nào khác. Con Kim của tôi đã thuộc về đời sống của ông bà từ lâu rồi, tôi biết thân biết phận của tôi chứ."
Mark nói nhanh như không thể kềm giữ nổi trong lòng:
"Theo lẽ họ phải giữ kín tông tích của bố mẹ nuôi mới đúng chứ. Ai đời dạo này cái gì rồi người ta cũng có thể "khai thác" ra hết trơn cợ Có điều bây giờ bé Kim chỉ thuộc về đời sống của tôi mà thôị Vợ tôi và tôi đang thời kỳ ly hôn và bà ấy hình như chẳng thiết tha gì với đứa con nuôi cũng đâu phải là giọt máu của chính mình."
Mark ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ giọng tiếp:
"Của không tội bà ấy cũng thương nhớ con Kim nhiều lắm, nhưng kẹt một nỗi bây giờ bà ta đang bận rộn với tiếng gọi ái tình nên chẳng còn tâm trí nào nữạ"
Tôi hơi sững người:
"Hóa ra ông và bà nhà đã không còn ở với nhau nữa à? Vậy cũng tội nghiệp cho con Kim biết mấy vì dù có bố chắc nó vẫn thấy thiếu bàn tay thương yêu của một người mẹ."
Mark thở ra thườn thượt:
"Vâng tôi biết chứ. Ai mà không thấy hụt hẫng vì phải thiếu mất bóng dáng của một người đàn bà trong nhà mình? Tôi biết Kim nó buồn lắm nên dù sao sự trở về của cô cũng thật đúng lúc."
Tôi trố mắt nhìn Mark:
"Nhưng chúng ta cũng đâu thể nói ngay cho con bé sự thật nàỵ Tôi cũng không muốn đời sống của một đứa bé lên ba bị xáo trộn quá nhiềụ Ông có thấy như vậy không?"
Mark mỉm cười thật ranh mãnh:
"Mọi sự coi như tùy ở cô cả đấy nhé. Tôi nghĩ nó sẽ hạnh phúc biết mấy nếu được sống lại với tình mẫu tử của chính mẹ mình ban chọ Chỉ tiếc là có thể cô còn phải tiếp tục cho đời sống của mình ở đâu đó nữa chứ."
Tôi bỗng trở nên nghiêm trang:
"Không, tôi chẳng còn một đời sống nào để phải bận tâm bằng chính đời sống của con mình bây giờ. Nếu ông biết tôi cũng vừa đổ vỡ xong và rất sợ phải tiếp xúc nhiều với đàn ông."
Mark lại cười hóm hỉnh:
"Tôi là đàn ông thứ thiệt 100% nhưng cô đừng sợ tôi nhé, lý do tôi đang mắc chứng suy nhược tình dục nên mới bị vợ bỏ, cô không thấy saọ"
Tôi phá lên cười, chợt nhớ đến khuôn mặt đỏm dáng đa tình tận mạng của gã chồng cũ. Vũ đó, Vũ sau một đêm vờ vĩnh ân ái với vợ đã thú nhận là đang lỡ yêu một người đàn bà khác.
Chọn lựa một đêm tình tứ như thế để công bố chấm dứt cuộc hôn nhân chán ngắt là một sự tuyên chiến độc địa và cầu kỳ chỉ có đàn ông như Vũ mới làm được. Sống với Vũ, tôi thừa biết tài "thao lược" của Vũ với đàn bà khá cao nên vẫn cứ lờ đi những cuộc tình vụng trộm của chàng. Coi như Vũ chỉ muốn thử tài thao lược của mình mà thôị Tôi đã lỡ yêu Vũ nên thiếu dũng cảm xa chàng trước đó và điều này đáng làm tôi ân hận mãị Tại sao phải đợi đến lúc trăng tàn trăng rửa, khi Vũ phải thú nhận là không còn yêu tôi nữa, tôi mới chịu buông Vũ để chàng chạy theo người đàn bà trẻ trung xinh đẹp lẳng lơ hơn mình. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải thời buổi này hôn nhân cũng phải có hạn, cũng quá "đát" như thức ăn thức uống? Bà chị tôi luôn miệng đổ hết tội lên đầu tôi:
"Có được thằng chồng đĩ miệng đĩ dáng như Vũ, mi không biết giữ nên mất cũng phảị Ông ta tham lam đòi hỏi như vậy, mi phải biết nghệ thuật chìu chồng ở phòng the, phải cho ông ta hết "xí quách" đi thì khi muốn gặp con cái khác sức mấy mà còn làm ăn chi nổi nữa mới được. Đàn bà thời đại ni rắn rết độc hại lắm."
Trời ơi, tôi chỉ biết kêu trời mấy ngày sau đó khi Vũ bỏ đi vì chắc chỉ có trời mới biết được tại saọ Giữa tôi và Vũ cũng đâu có mối liên hệ thương yêu con cái gì để còn níu giữ đời nhaụ Vũ bỏ đi rồi, tôi mới nhận ra mình cần phải đứng lên, nhún vai như một tay tổ đầy đủ bản lãnh chịu đựng.
Sau gần hai tháng giao cho một cơ quan tìm kiếm hộ bé Kim, tôi thanh thản bước ra khỏi thành phố có Vũ và quanh năm mùa đông.
Thấy tôi cười mà không nói gì, Mark bỗng hỏi tiếp với giọng nửa đùa nửa thật:
"Sao cô có thể cười được khi nghe tin một người mới bị vợ bỏ? Đàn bà đúng là thật vô tâm và tàn nhẫn."
Tôi lại cười lớn hơn:
"Chẳng lẽ tôi lại khóc lớn lên cho đời mở hộỉ Câu ông vừa nói đáng lẽ phải để dành cho tôi nói về mấy ông mới đúng. À, coi vậy chứ tôi không dám vơ đũa cả nắm đâu đấỵ Tôi biết ông Mark là một người đàn ông đặc biệt. Chỉ tiếc là bà Mary đã bị mù mắt."
Mark vừa định nói gì, lại tỏ vẻ sực nhớ đến bờ vai mỏi của mình. Trông Mark có vẻ dè dặt co giãn đôi vai như sợ phải đánh thức giấc ngủ vội của con mình. Thì ra nãy giờ bé Kim cứ thế ngã đầu trên vai bố đánh một giấc ngon lành. Thấy vậy tôi đề nghị:
"Để hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp. Bây giờ chúng ta phải về thôị"
Người đàn ông bắt đầu khẩn khoản:
"Hay là cho phép tôi được mời cô đi ăn tối naỵ Coi như chúng ta mừng ngày cô và bé Kim hội ngộ."
"Con bé ngủ rồi mà. Còn tôi thì dạo này hình như chẳng bao giờ thấy đóị"
Mark tỏ vẻ say đắm một cách lạ lùng:
"Đi ăn là vì tôi mời cô chứ đâu phải tại cái bao tử của cô đói hay nọ Dù sao bây giờ cũng là một ngày cuối năm. Cô về nhà sẽ làm gì cho hết một buổi tốị À, mà bề nào cô cũng phải cho bố con tôi quá giang thôị Xe của tôi bị hư rồi, cô không tội nghiệp saỏ"
Tôi nhìn người đàn ông, lòng bỗng gợn lên thoáng xúc động không đâu:
"Thấy bé Kim ngủ ngon quá, tôi lại ước gì một đêm nào đó được ôm con bé trong tay để ngủ. Trời ơi, sao ngày đó tôi có thể ngu dại đến nỗi có thể đem con đi chỏ Ở nước Á đông của tôi, người ta vẫn hay sợ bố mẹ đăng báo từ con, ông biết không."
Mark nói như mê man:
"Hẳn là chúng ta sẽ có nhiều đêm khác nữạ Cô yên chí, cô sẽ có bé Kim nhiều hơn một đêm là cái chắc."
Trên đường lái xe ra quán ăn, cơn mưa đã dứt hẳn, nhưng tôi vẫn có cảm tưởng như lòng mình đang ướt sũng vì đôi mắt long lanh tràn đầy nước mưa của Mark. Mới đó mà ngày mai đã bắt đầu một ngày của năm mới nơi đâỵ
Nguyễn Thị Thanh Bình
- Từ khóa :
- Truyện
Gửi ý kiến của bạn