Khi tôi nằm trong bụng mẹ
Đang hân hoan sửa soạn ghé vào đời
Thì ở Việt Nam
Người Nhật bắt đầu nổ súng khắp nơi
Những lằn đạn
Những thanh gươm
Đã lùa gia đình tôi ra khỏi Hà Nội
Mẹ tôi chuyển dạ trên một chiếc xe rơm,
có hai con bò kéo
Hai con bò nào hiểu
Đang chở một thi sĩ trên lưng
Và thi sĩ ra đời
Bài thơ đầu tiên là tiếng khóc
Năm tháng ấu thơ tôi
Những cọng rơm khô
Vướng hoài trong mắt
Tôi sinh ở Hà Đông
Từ quê nội Nam Định
Từ quê ngoại Thanh Hóa
Tôi đi qua Thái Bình
Những con đường Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn
Với hai gót chân son
Tuổi trẻ đời tôi
Đi hoài, đi hoài
Không được nghỉ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Bỏ lại trên quê hương
Một mối tình
Một mối tình được gắn huy chương
Huy chương anh dũng bội tinh
Lấp lánh ngôi sao bạc
(Ngôi sao bạc trông xa
Giống như một hạt lệ)
Ôi mối tình của thi sĩ
Được gói thân yêu trong quốc kỳ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Bây giờ sống đời biệt xứ
Mười lăm năm không thấy bóng quê
Mười lăm năm cắt mất đường về
Mười lăm năm buồn vui tầm gửi
Mười lăm năm cười khóc giữa cơn mê
Hỏi Chiêu Quân xưa
Hỏi Hạnh Nguyên ngày cũ
Hỏi nàng công chúa Huyền Trân
Khi nhớ quê đã khóc được bao lần
Chắc khóc ít-vì không phải là thi sĩ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Đang sống trên đất Mỹ
Chồng tôi người bản xứ
Chúng tôi có ba con chưa đến tuổi thành niên
Đời sống êm đềm
Trong một thành phố nhỏ
Không có bạo động
Không có hàng rào kẽm gai
Và không có lựu đạn cay
(Sương mùa thu
Một đôi khi cũng làm mắt tôi nhỏ lệ)
Buổi sáng người bố đi làm
Các con đi học
Mẹ ở nhà nấu ăn, làm bánh, làm thơ
Bạn bè đến nhìn vào
Khen gia đình tôi hạnh phúc
Chồng yêu vợ
Và mẹ yêu con
Tôi cũng thấy mình hạnh phúc
Nhưng sao lòng vẫn không vui
Vẫn thấy nhớ
Vẫn thấy thương
Một điều gì
Ở chốn rất xa xôi
Và đêm đêm
Hồn vẫn thả trôi về quá khứ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Đang sống đời biệt xứ
Trần Mộng Tú
(Thơ Trần Mộng Tú, Người Việt, 1990)
Đang hân hoan sửa soạn ghé vào đời
Thì ở Việt Nam
Người Nhật bắt đầu nổ súng khắp nơi
Những lằn đạn
Những thanh gươm
Đã lùa gia đình tôi ra khỏi Hà Nội
Mẹ tôi chuyển dạ trên một chiếc xe rơm,
có hai con bò kéo
Hai con bò nào hiểu
Đang chở một thi sĩ trên lưng
Và thi sĩ ra đời
Bài thơ đầu tiên là tiếng khóc
Năm tháng ấu thơ tôi
Những cọng rơm khô
Vướng hoài trong mắt
Tôi sinh ở Hà Đông
Từ quê nội Nam Định
Từ quê ngoại Thanh Hóa
Tôi đi qua Thái Bình
Những con đường Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn
Với hai gót chân son
Tuổi trẻ đời tôi
Đi hoài, đi hoài
Không được nghỉ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Bỏ lại trên quê hương
Một mối tình
Một mối tình được gắn huy chương
Huy chương anh dũng bội tinh
Lấp lánh ngôi sao bạc
(Ngôi sao bạc trông xa
Giống như một hạt lệ)
Ôi mối tình của thi sĩ
Được gói thân yêu trong quốc kỳ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Bây giờ sống đời biệt xứ
Mười lăm năm không thấy bóng quê
Mười lăm năm cắt mất đường về
Mười lăm năm buồn vui tầm gửi
Mười lăm năm cười khóc giữa cơn mê
Hỏi Chiêu Quân xưa
Hỏi Hạnh Nguyên ngày cũ
Hỏi nàng công chúa Huyền Trân
Khi nhớ quê đã khóc được bao lần
Chắc khóc ít-vì không phải là thi sĩ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Đang sống trên đất Mỹ
Chồng tôi người bản xứ
Chúng tôi có ba con chưa đến tuổi thành niên
Đời sống êm đềm
Trong một thành phố nhỏ
Không có bạo động
Không có hàng rào kẽm gai
Và không có lựu đạn cay
(Sương mùa thu
Một đôi khi cũng làm mắt tôi nhỏ lệ)
Buổi sáng người bố đi làm
Các con đi học
Mẹ ở nhà nấu ăn, làm bánh, làm thơ
Bạn bè đến nhìn vào
Khen gia đình tôi hạnh phúc
Chồng yêu vợ
Và mẹ yêu con
Tôi cũng thấy mình hạnh phúc
Nhưng sao lòng vẫn không vui
Vẫn thấy nhớ
Vẫn thấy thương
Một điều gì
Ở chốn rất xa xôi
Và đêm đêm
Hồn vẫn thả trôi về quá khứ
Tôi người đàn bà thi sĩ Việt Nam
Đang sống đời biệt xứ
Trần Mộng Tú
(Thơ Trần Mộng Tú, Người Việt, 1990)
- Từ khóa :
- Thơ
Gửi ý kiến của bạn