Tấm Lòng Bắc Cali

10/11/20061:19 SA(Xem: 2247)
Tấm Lòng Bắc Cali
Lúc nào cũng vây, vùng Thung Lũng Hoa Vàng luôn là nơi cho tôi những nôn nao ở mỗi chuyến đi. Lần nầy, cuối tháng tám, có đám cưới của cô cháu ở LaFayette . Định đã không lên được San Jose, nhưng vì sự quý mến Anh Chị HGT và cái Email tha thiết quá, cuối cùng chúng tôi cầm lòng không đâu lại khăn gói lên San Jose,đi theo tiếng gọi của sự ham vui và phớt tỉnh ăng lê mà quên đi lời hứa trọng đại với cô cháu hôm nào.

Quả tình, quyết định bỏ LaFayette chuyê?n hướng đi San Jose lần nầy không có sai tí ti ông cụ nào cả. Thứ sáu, Anh NTD gọi, hỏi có "chương trình" gì chưa ? Tôi trả lời chẳng có ngâp ngừng "chưa". Có sao được, lên gặp đúng lúc Vợ Chồng cô Em tôi đi Pháp nghĩ hè hai tuần . Giao cho cái chìa khóa bỏ trong thùng thơ, và cái nhà trống. Tôi nghe giọng Anh vui vẻ bên kia đầu giây, hứa hẹn cho những ngày ở San Jose của tụi tôi có nhiều hấp dẫn.

Buô?i sáng, dây sớm, lo cho mấy đứa nhỏ xong là "dzọt". Tháng tám, trời vẫn còn nắng gắt của mùa hè và mặt đường hừng hực hơi nóng. Chiếc xe Van già cô?i của chúng tôi hầm hừ nuốt từng chặng đường môt cách không lấy gì làm thoải mái cho lắm . Con đường xa nhưng đi riết quen rồi cũng thấy gần. Vừa đi vừa ngắm cảnh "enjoy", vừa ghé "outlet" cho bọn nhỏ "Àshopping" rốt cuôc rồi ba giờ cũng đến nơi. Nghĩ ngơi môt chút lại lo thay quần áo lên Oakland dự tiêc cưới của cô con gái đầu lòng của Anh Chị HGT.

Oakland, thành phố chúng tôi đến lần đầu, cũng giống như những khu phố Tàu khác ở Cali nhưng có vẽ xanh tươi hơn nhờ những hàng cây trồng bên đường. Những buiding san sát dọc lề đường cho tôi cái cảm giác gần gủi với Oakland hơn tôi tưởng. Chúc kiếm ra nhà hàng ngay nhờ bản đồ chỉ dâ?n rất chi tiết và rõ ràng. Chúng tôi gặp ngay những khuôn mặt quen thuôc của Điên Lực và Công Chánh . Rất nhiều người rất lâu không thấy " xuất đầu lô diên " ở đâu cũng có mặt ở đây. Rất nhiều người ở rất xa , khó có dịp đi đâu cũng có mặt ở đây. Rất nhiều người không thích khung cảnh ồn ào náo nhiêt , cũng có mặt ở đây. Đủ cả. Thôi thì tha hồ mạnh ai nấy tay bắt mặt mừng mặc cho Ông Bà chủ nhà chạy tới chạy lui phờ râu tiếp khách. Quang cảnh nhôn nhịp như chợ họp buô?i sáng. Vui vẻ, ồn ào, và... náo nhiêt. Nếu không nhìn thấy Cô dâu mặc áo cưới đứng tiếp khách ở ngay cửa vào thì chắc có nhiều người lầm tưởng đây là buô?i họp mặt chung của Công Chánh và Điên Lực lắm. Chuyên nô? như pháo rang. Máy hình cứ chớp loạn xạ . Nhất là Điên Lực, nếu người ta thường nói "tương tư là bênh của chàng " thì cho tôi xin phép sửa lại là "chụp hình là bênh của dân Điên Lực". Cả đám hò hét nhau ra ngoài chụp hình, làm quên đi cả cô dâu, chú rê? là những nhân vât chánh của buô?i tiêc. Những cái đèn Flash tranh nhau chớp lia, chớp lịa làm hoa cả mắt . Cuối cùng, vui quá, có nhiều người ra về mà quên cả lời chào đến Ông Bà gia chủ nửa.

Sáng hôm sau, hẹn nhau đi chơi theo sự hướng dẫn của Anh D. Chúng tôi được thăm Tu Viên Kim Sơn, môt Tu Viên nằm riêng lẽ trên ngọn đồi yên tịnh tôi nghe tiếng từ lâu mà mãi đến hôm nay mới có duyên ghé đến.Đường lên Tu Viên ngoằn ngoèo, làm nhớ những con đường hẹp ở Đơn Dương, làm nhớ những con dốc của Đa Nhim, làm thương những con đường đèo Ngoạn Mục. Tu Viên Kim Sơn, quả là môt nơi lý tưởng cho viêc thiền định. Đứng ở triền dốc Tu Viên, lắng nghe tiếng chuông văng vẳng vọng ra, người ta dễ đễ lòng mình lắng xuống, mà quên đi chuyên thế tục. Tôi vào Chánh Điên lễ Phât, phảng phất mùi trầm hương mênh mang làm mình thấy gần hơn cái lẻ vô thường của Trời Đất. Rải rác quanh sân Tu Viên là những câu thơ rất nhẹ. "Lắng lòng nghe, lắng lòng nghe. Tiếng chuông thanh tịnh đưa về nhất tâm." Chúng tôi đi quanh sân Tu Viên, không mang theo máy ảnh, cho nên Anh D và Anh H chụp cho mấy tấm hình làm kỹ niêm.

Rời Tu Viên Kim Sơn vào giữa trưa, Anh D hướng dẫn cả bọn đi Mystery Spot.

Trong khi chờ đến lượt đễ vào, môt bửa ăn dã chiến được diễn ra chớp nhoáng. Bánh mì chả, gà rút xương, chip, cà phê, nước ngọt... đủ cả. Cả đám vừa ăn vừa vui đùa thả giàn, mặc cho những người Mỹ chung quanh... nghe mà tha hồ không hiê?u..Anh D và nôi tướng tất bât, lo cho người nầy, lo cho người kia ; rất chu đáo , không thiếu thứ gì, ngay cả Chip cho con nít nhà nầy, và cả cái máy chụp hình nửa.

Rời khu Mystery Spot, ai nấy cũng choáng váng, cả bọn lại kéo thẳng về nhà Anh Chị NGH, lại môt tiê?u đại hôi ngay sau sân nhà. Các Ông, các bà lại tha hồ đấu hót. Rồi lại... tha hồ chụp hình. Chúng tôi được hân hạnh nếm món xôi bắp tuyêt vời của gia chủ. Và những món ăn cây nhà lá vườn của mấy Chị . Món nào cũng ngon cả vì nhờ cái tài vừa nấu vừa cười vừa tiếu lâm làm bọn khách chúng tôi cũng cảm thấy thoải mái, vui lây.

Buô?i chiều, chúng tôi phải chia tay ra về đễ chuâ?n bị sáng hôm sau về lại Tiê?u Saigon. Đúng như câu "Tiêc tàn như tiếng pha lê vỡ. Gặp gở nhau rồi đễ biêt ly". Chủ, khách ai cũng bịn rịn, không muốn rời.

Riêng tôi, cảm thấy lòng mình nặng thêm vì tấm lòng của những người ở Bắc Cali. Chợt dưng, tôi bỗng thèm môt câu hát tôi thường nghêu ngao trên đường đến sở, môt mình "... Sống trong đời sống, cần có môt tấm lòng. Đễ làm gì em biết không ? -Đễ gió cuốn đi...." Vâng, chỉ đễ gió cuốn đi...

Trịnh Gia Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn