Tôi quen với ông chẳng biết từ bao giờ , gặp ở mall vài lần , những lần tôi có chuyện buồn nhất là gặp ông . Buồn gia đình , buồn chuyện học hành . Một ngày , chịu không nỗi nữa, tôi lang thang ra mall , đợi mãi không thấy bóng ông đâu , tính quay về thì nhận ra dáng ông trước cửa , bình thản như mọi lần .
Tôi mừng quá . Chạy lại , với ông ngồi xuống chiếc ghế ngay gần đó , kể hết . Ngày đó ông dắt tôi lại nhà ông chơi và có ý nếu tôi có nhiều vấn đề quá , tôi dọn tới ông ở cho đỡ bớt , sau rồi tính .
Tôi chỉ chờ có thế . Giữa cái chốn văn minh này , không tin được ai , tôi tin ông thật lạ kỳ . Tôi thoát ly với lý do không chịu nổi những trận cãi vả với ông anh nữa và đi lập nghiệp .
Từ ngày dọn về với ông , tôi tránh ra đường nhiều , bỏ học , ở nhà cơm nước , dọn dẹp . Mấy ngày đó , lòng tôi thanh thản vô cùng , không bài vở , không phải sống trong căng thẳng bị ông anh giục làm chuyện này chuyện nọ . Tôi vẫn còn cha mẹ , nhưng quá già yếu , anh tôi thay cha mẹ tôi răn dạy , nhưng không có lòng tin , lòng thương yêu nhiều như tôi tưởng mà độc tài vô cùng .
Đời thôi , sống đâu chả sống . Tôi sống thử một mình xem sao .
OoO
Những tối , tôi ra xem ti vi cùng với ông . Căn phòng ông cho tôi trọ không có bàn ghế , giường tủ thêm gì , gần như là phòng trống . Tôi giữ nó sạch như khoảng không gian của riêng mình . Lạ lùng là tôi thích coi show nào là ông lẳng lặng ngồi xem show đó , dần dần , ông và tôi cười chung nụ cười , tiếc chung cái gì đó muốn nữa mà không được .
Có tối chúng tôi coi tivi rất khuya . Cứ đến gần sắp ngủ gục, tôi ý tứ , tự giác đi vào phòng , khóa cửa lại . Tôi vô tư tiếp tục những tháng ngày nhàn hạ . Nấu nướng , dọn dẹp , giặt giũ , không thân , không lạ . Lúc đó trong tôi không bao giờ tự hỏi mình là ai , tại sao mình ở đây . Tôi cần một chỗ trú chân , ông cho tôi . Phải tôi không cần gì khác không , mà còn cái gì khác đâu mà cần chứ .
Một tối tôi vào phòng , nghĩ mình đã quen tay cài cửa cẩn thận , tôi làm vậy vì ý tứ chứ không có một sự nghi ngờ nào hết . Đêm đó , những gì giữa hai người khác phái có thể xảy ra đã xảy ra với tôi và ông , không yêu đương , không tình tứ . Tôi mơ hồ nhận ra mình có một nhu cầu mà bấy lâu nay mình không biết .
Ông dường như cũng là người lang bạc , nay đây mai đó , các ngón nghề học đủ , trong vòng tay ông , dù không yêu , những cảm giác thật sự làm cho tôi nghĩ mình đã lọt vào thung lũng hồng của tình yêu hay sao ... , một lần , rồi hai lần , rồi có những tối tôi chờ .
Tôi mất đi tự nhiên với ông , ông cũng có vẻ ngại khi trời sáng , dù trong những đêm tối có lẽ không thấy nhau , tôi và ông ân cần với nhau hơn .
Tôi may mắn không có mang thai từ những lần đó . Đã biết ông là ai đâu , chỉ cái tên , nhà đang sống , ông đi làm và mỗi chiều về khệ nệ mang những thực phẩm tươi sống về cho tôi nấu nướng ...
OoO
Thời gian trôi đi , tôi dần hiểu giữa tôi và ông không có gì hơn vậy . Tôi dần tin là sau những đam mê thì tôi vẫn là một cái gì xa lạ trước mặt ông . Tôi không dám từ chối những cuộc tiếp xúc vì sợ tôi sẽ không còn chỗ ở . Tôi không dám nói thẳng tôi đã hết cảm giác trong những lần chung đụng nếu không có một cái gì phiá trước thu hút tôi . Tôi sợ . Sợ sẽ không còn ai dung dưỡng tôi , không còn ai cho tôi những khoái cảm ngất ngây như ông đã từng cho dù tôi chẳng yêu thương gì ông hay chỉ đơn thuần là người ân .
Tôi vẫn còn đam mê lắm , nhưng tự tận đáy lòng , tôi sợ chính mình , sợ cái hoan lạc đang tận hưởng nói cho tôi biết tôi không phải người phụ nữ đàng hoàng . Sống chỉ biết hiện tại , không biết ngày mai . Ông bao nhiêu tuổi , tôi bao nhiêu rồi , cuộc sống cứ thế mà trôi . Cần thì tìm đến nhau , mệt thì buông .
Tôi trao tình , sức khoẻ , ông trao tình và tiền bạc . Sự đổi chác đó quá sòng phẳng , tôi đang làm đây nhưng tự tôi , sao tôi đang cảm thấy xa lạ với chính bản thân mình .
Tôi muốn trốn , tôi muốn thoát , thoát ra khỏi cuộc sống này . Mà đi đâu . Tôi còn chỗ để đi không ?
Không nhất định , cuộc sống này tạm bợ lắm , phải rời bỏ thôi ...
Từ trong bóng tối , tiếng ông thở đều trên người tôi sau lúc ân tình . Tôi không khóc , nhưng nhận ra nước mắt đã thấm ướt chiếc áo gối bên dưới .
Trời tối , ông không nhìn thấy hai va li tôi sắp sẳn nơi góc phòng . Da tôi vẫn trần bên da ông . Rồi mai đây tôi có còn nhớ tới những đêm đen này không ?
Nhớ rồi sao , tôi còn lại gì đâu . Có còn là cái suy nghĩ quyết tâm làm lại cuộc đời mình theo đúng nghĩa của một kẻ tha hương đi tìm tự do và một lẽ sống tốt đẹp hơn nơi mình đã ra đi .
Phải , tôi còn lại gì không ?
Vành Khuyên
Tôi mừng quá . Chạy lại , với ông ngồi xuống chiếc ghế ngay gần đó , kể hết . Ngày đó ông dắt tôi lại nhà ông chơi và có ý nếu tôi có nhiều vấn đề quá , tôi dọn tới ông ở cho đỡ bớt , sau rồi tính .
Tôi chỉ chờ có thế . Giữa cái chốn văn minh này , không tin được ai , tôi tin ông thật lạ kỳ . Tôi thoát ly với lý do không chịu nổi những trận cãi vả với ông anh nữa và đi lập nghiệp .
Từ ngày dọn về với ông , tôi tránh ra đường nhiều , bỏ học , ở nhà cơm nước , dọn dẹp . Mấy ngày đó , lòng tôi thanh thản vô cùng , không bài vở , không phải sống trong căng thẳng bị ông anh giục làm chuyện này chuyện nọ . Tôi vẫn còn cha mẹ , nhưng quá già yếu , anh tôi thay cha mẹ tôi răn dạy , nhưng không có lòng tin , lòng thương yêu nhiều như tôi tưởng mà độc tài vô cùng .
Đời thôi , sống đâu chả sống . Tôi sống thử một mình xem sao .
OoO
Những tối , tôi ra xem ti vi cùng với ông . Căn phòng ông cho tôi trọ không có bàn ghế , giường tủ thêm gì , gần như là phòng trống . Tôi giữ nó sạch như khoảng không gian của riêng mình . Lạ lùng là tôi thích coi show nào là ông lẳng lặng ngồi xem show đó , dần dần , ông và tôi cười chung nụ cười , tiếc chung cái gì đó muốn nữa mà không được .
Có tối chúng tôi coi tivi rất khuya . Cứ đến gần sắp ngủ gục, tôi ý tứ , tự giác đi vào phòng , khóa cửa lại . Tôi vô tư tiếp tục những tháng ngày nhàn hạ . Nấu nướng , dọn dẹp , giặt giũ , không thân , không lạ . Lúc đó trong tôi không bao giờ tự hỏi mình là ai , tại sao mình ở đây . Tôi cần một chỗ trú chân , ông cho tôi . Phải tôi không cần gì khác không , mà còn cái gì khác đâu mà cần chứ .
Một tối tôi vào phòng , nghĩ mình đã quen tay cài cửa cẩn thận , tôi làm vậy vì ý tứ chứ không có một sự nghi ngờ nào hết . Đêm đó , những gì giữa hai người khác phái có thể xảy ra đã xảy ra với tôi và ông , không yêu đương , không tình tứ . Tôi mơ hồ nhận ra mình có một nhu cầu mà bấy lâu nay mình không biết .
Ông dường như cũng là người lang bạc , nay đây mai đó , các ngón nghề học đủ , trong vòng tay ông , dù không yêu , những cảm giác thật sự làm cho tôi nghĩ mình đã lọt vào thung lũng hồng của tình yêu hay sao ... , một lần , rồi hai lần , rồi có những tối tôi chờ .
Tôi mất đi tự nhiên với ông , ông cũng có vẻ ngại khi trời sáng , dù trong những đêm tối có lẽ không thấy nhau , tôi và ông ân cần với nhau hơn .
Tôi may mắn không có mang thai từ những lần đó . Đã biết ông là ai đâu , chỉ cái tên , nhà đang sống , ông đi làm và mỗi chiều về khệ nệ mang những thực phẩm tươi sống về cho tôi nấu nướng ...
OoO
Thời gian trôi đi , tôi dần hiểu giữa tôi và ông không có gì hơn vậy . Tôi dần tin là sau những đam mê thì tôi vẫn là một cái gì xa lạ trước mặt ông . Tôi không dám từ chối những cuộc tiếp xúc vì sợ tôi sẽ không còn chỗ ở . Tôi không dám nói thẳng tôi đã hết cảm giác trong những lần chung đụng nếu không có một cái gì phiá trước thu hút tôi . Tôi sợ . Sợ sẽ không còn ai dung dưỡng tôi , không còn ai cho tôi những khoái cảm ngất ngây như ông đã từng cho dù tôi chẳng yêu thương gì ông hay chỉ đơn thuần là người ân .
Tôi vẫn còn đam mê lắm , nhưng tự tận đáy lòng , tôi sợ chính mình , sợ cái hoan lạc đang tận hưởng nói cho tôi biết tôi không phải người phụ nữ đàng hoàng . Sống chỉ biết hiện tại , không biết ngày mai . Ông bao nhiêu tuổi , tôi bao nhiêu rồi , cuộc sống cứ thế mà trôi . Cần thì tìm đến nhau , mệt thì buông .
Tôi trao tình , sức khoẻ , ông trao tình và tiền bạc . Sự đổi chác đó quá sòng phẳng , tôi đang làm đây nhưng tự tôi , sao tôi đang cảm thấy xa lạ với chính bản thân mình .
Tôi muốn trốn , tôi muốn thoát , thoát ra khỏi cuộc sống này . Mà đi đâu . Tôi còn chỗ để đi không ?
Không nhất định , cuộc sống này tạm bợ lắm , phải rời bỏ thôi ...
Từ trong bóng tối , tiếng ông thở đều trên người tôi sau lúc ân tình . Tôi không khóc , nhưng nhận ra nước mắt đã thấm ướt chiếc áo gối bên dưới .
Trời tối , ông không nhìn thấy hai va li tôi sắp sẳn nơi góc phòng . Da tôi vẫn trần bên da ông . Rồi mai đây tôi có còn nhớ tới những đêm đen này không ?
Nhớ rồi sao , tôi còn lại gì đâu . Có còn là cái suy nghĩ quyết tâm làm lại cuộc đời mình theo đúng nghĩa của một kẻ tha hương đi tìm tự do và một lẽ sống tốt đẹp hơn nơi mình đã ra đi .
Phải , tôi còn lại gì không ?
Vành Khuyên
- Từ khóa :
- Truyện
Gửi ý kiến của bạn