Tình Nghĩa Casino

17/02/20071:19 SA(Xem: 1810)
Tình Nghĩa Casino
Cánh cửa tự động của khu " shopping center" vừa mở ra, đẩy cái nóng mùa hè lui lại phía sau, một làn hơi mát lạnh quyến rũ ùa tới phả vào mặt thật dễ chịu. Nắng như thế này, không ai ngu gì mà đi vãn cảnh ở ngoài trời, thiên hạ đồ xô vào khu thương mại để vừa ngắm nghía thời trang, vừa " exercise" mát mẻ rồi thơ thới đi ra, chả phải cứ mang tiếng đi " shopping" là đã phải có tiền trong túi.

Những chiếc băng dài để dọc theo lối đi đã đầy những người ngồi nghỉ chân, thoáng nhìn, tôi bỗng giựt mình nhận ra bà ta ngồi lẫn lộn trong đám người trắng trắng, nhuôm nhuôm, vàng vàng ấy. Lạ thật, vừa thấy bà ta tôi đã tưởng mình nhìn lầm, vì hôm ấy sắc diện bà khác hẳn người phụ nữ yêu đời , son phấn thơm lừng tôi gặp trên một chuyến xe " bus " đi thăm Thần Đổ Bác cách đây đã lâu.

Chuyến đi cũng chỉ vì tò mò, tham quan cho biết sự tình, chẳng vì nhìn trên TV, xem phim ảnh, giữa đồng không mông quạnh, sa mạc nắng cháy như xứ Nevada mà mọi người từ các nơi trên thế giới vẫn đổ xô tới để chiêm ngưỡng, há không phải là một kỳ quan của thế giới? Với lại cũng đi tìm một đề tài mới lạ cho bạn đọc, mà biết đâu " thánh nhân đãi kẻ khù khờ", có khi chỉ bấm một cái vào máy, tiền đã hiện ra hằng trăm. Chả bù cho nghề viết lách, tiền nhuận bút đã chả có, in được cuốn sách chỉ mong lấy lại vốn cũng thật vất vả.

Hóa cho nên tôi gặp bà ta trên chuyến xe ấy cũng là duyên kỳ ngộ, vì chỉ một lần gặp gỡ, bao nhiêu chuyện buồn vui trong nghề " đánh đấm" để làm tài liệu, hầu như bà ta đã cung cấp đủ. Nhưng lần này gặp bà ngồi rầu rĩ, " mặt hoa da phấn" năm xưa đã héo úa đi nhiều, những nếp nhăn hồi xưa được căng kéo nhiều lần, nay không được tái sửa chửa hai má đã xệ xuống, kéo theo những đường nhăn dọc theo khóe miệng.

Nhưng chuyện ấy chỉ là chuyện thường, trời sinh tới một tuổi nào thì con người cũng phải thực tế mà hiểu ra điều ấy. Cái lạ là giờ này bà ta ngồi đây, lẫn lộn trong đám người nhàn rỗi tránh nắng vào ngồi trong khu thương mại. Lúc tôi tiến đến chào bà ta, bà nhìn tôi ngờ ngợ, rồi chừng như nhận được bạn đồng hành " tri âm, tri kỷ" trong chuyến xe bus năm xưa, bà nở nụ cười méo mó trông thật thương hại. Tôi hỏi:

" Thế nào? vẫn hành quân " ta thắng địch thua" như thuở nào chứ?"

Tôi thật tình không biết bà ta tên gì, mà một lần gặp gỡ tình nghĩa đâu đậm đà lắm để hỏi tên. Bà ta nhếch mép cười, đúng là một nụ cười buồn mà lại chua chát như một kẻ đang yêu mà lại bị tình phụ. Nhưng hình như nhận được vẻ cởi mở của tôi, bà ân cần nắm lấy tay tôi, lắc đầu:
" Đánh đấm con mẹ gì, nhẵn hết rồi, còn cóc gì đâu mà đánh."

Tôi ngạc nhiên nhìn bà, đùa một chút cho vui:
" Thế không phải " trăm trận trăm thắng" à?"

Bà ta lắc cái đầu bù xù, tóc loăn xoăn như cái rế để đặt nồi trong những căn bếp ở Việt Nam ngày xưa, cũng đùa lại:
" Địch luôn luôn thua, ta luôn luôn thắng, nhưng xe hồng thập tự chạy dài dài. Tôi chừa rồi cô ạ, sau mấy lần vét hết tiền bạc định " còn nước còn tát", nhưng càng tát thì càng cạn, bây giờ hết sạch sống nhờ vào nhà nước. Nhà cửa bán sạch sành sanh, chồng đi đằng chồng, vợ đi đằng vợ, bây giờ ở "housing", ăn " food-stamp", con cái cho được đồng nào hay đồng đó.

Tôi làm bộ ngạc nhiên:
" Thế mà vẫn có tiền đi " shop"..."

Bà ta cười bẽn lẽn:
" Shop" xiếc con mẹ gì, vào đây ngồi trốn nóng đấy. Ở nhà, cóc đủ tiền trả tiền điện, chỉ mở quạt nóng nó bốc lên tới cổ. Nhớ hồi xưa nhằm nhòi gì ba cái bạc lẻ ấy, vậy mà bây giờ bói một xu không ra..."

* * *

Buổi gặp gỡ tình cờ này khiến tôi không khỏi nhớ đến người đàn bà vui tính kia, đúng là khi có tiền bạc, nhất là những đồng tiền dễ kiếm không bằng mồ hôi nước mắt, tính tình người ta cũng hào xảng khác thường.

Chuyến xe bus hôm ấy là một chuyến mang nhiều tính chất Hợp Chủng Quốc, màn kỳ thị không thấy ở nơi này. Ông tài xế hình như đã khá quen với không khí cởi mở của đám hành khách, như đoàn quân sửa soạn đi ra mặt trận chỉ toàn hình ảnh chiến thắng và vinh quang. Lúc ấy, giá bóc được lòng mỗi người ra như bóc bánh, thì hẳn sẽ thấy những tính toán đầy lạc quan cho một chuyến xuất quân. Nét vui vẻ, phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người, ai cũng thương yêu chia xẻ với bạn đồng hành , trao đổi kinh nghiệm để làm thế nào " ta luôn luôn thắng, địch luôn luôn thua", mà quên mất rằng sao đèn đuốc nó quanh năm sáng choang như thế, kẻ ra người vào tấp nập như vậy.

Cái may là tôi được ngồi gần đến hai nhân vật, bà ta và một người đàn ông đã lớn tuổi, tóc bạc nhưng vẻ mặt lại quắc thước, rất trí thức , có đôi mắt sắc sảo của một người đã từng làm chính trị. Nhưng với người đàn bà tôi thấy có vẻ gần gũi hơn, vì bà ta đi ngay vào vấn đề và cũng thật giản dị khi nghĩ về cái lẽ thắng bại trong cuộc đời. Còn ông kia ngồi im, chỉ đến khi nghe người đàn bà nói huyên thuyên về nghệ thuật đánh đấm, ông ấy mới xen vào.

Chuyện trò một lát để làm quen, bà ta liền lục lọi trong túi xách, lôi ra mấy cuốn " album" cho tôi xem. Cứ nghe bà thuyết minh về những tấm ảnh bà chụp, những địạ danh nổi tiếng trên thế giới tôi đã thèm nhỏ giãi. Không biết tiền bạc ở đâu mà bà ta đi du lịch gần như vòng quanh thế giới, từ Aâu sang Á, từ Aán Độ đến Roma, chưa kể chụp những cảnh bà đang bố thí cho người nghèo ở ba miền Trung Nam Bắc bên Việt Nam, đám trẻ mồ côi vây quanh lấy bà như vây quanh bà tiên từ trên trời hiện xuống. Bà chỉ vào tấm ảnh đứng bên thác Niagara ở Toronto, Gia Nã Đại, rồi mỉm cười bảo tôi:
" Cái thác đẹp nhất thế giới đó, nước đổ từ bên Mỹ sang phẳng lì như một tấm gương, tới vách đá này thì đổ xuống, đẹp tuyệt trần đi. Nước cứ xanh như ngọc, mùa hè đi gần bụi nước bay ra mát rượi."

Tôi trầm trồ khen:
" Thích nhỉ, mai mốt có tiền tôi cũng đi sang đấy xem cho biết."

Bà bĩu môi:
" Thác thiếc chả hấp dẫn bằng cái Casino ở đó, đúng là nước người ta giàu có hùng cường, đi đâu cũng có chỗ cho dân cờ bạc. Tôi chỉ xem sơ sơ cái thác rồi đi, đứng mãi thì cũng chỉ có bấy nhiêu nước , cái xứ ấy mới tuyệt, thành phố nào cũng có xòng bài, dân mười tám tuổi đã cho chơi thả cửa."

Tôi như gần té ngửa;
" Như thế thì trẻ con học hành làm sao?"

Bà ta bĩu môi:
" Đứa nào học thì cứ học, đứa nào đánh thì cứ đánh, như nước có dân với quân vậy mà, dân thì ở hậu phương sản xuất, lính đi ra chiến trường uýnh giặc"

Nghe bà ví von tôi phát bật cười, bà này có cái máu trào phúng tuy bình dân mà lại xít sao với thời đại. Bà ta lại chỉ cho tôi một tấm hình khác:
" Ở Connecticut đấy, chỗ này là đất làm ăn của mọi Da Đỏ."

Tôi hỏi thật ngớ ngẩn:
" Họ trồng trọt cày cấy ở đây à, thấy những cây là cây, rừng với rừng..."

Bà ta rũ ra cười cho sự ngớ ngẩn của tôi:
" Này cô em, tôi chỉ đi du lịch những chỗ cờ bạc thôi. Chả là dân da đỏ bị dân tứ xứ chiếm hết cả chỗ để trồng trọt, săn bắn, họ bèn đòi có chỗ riêng để tạo công ăn việc làm , thế là chính phủ cho họ mở xòng bài để kiếm lợi tức, đỡ phải trợ cấp lôi thôi. Chỗ ấy tuy rừng rú quanh quanh quẹo quẹo vậy, nhưng có tới đó mới thấy được cái kỳ quan của những lâu đài cờ bạc, mình cứ tưởng như lạc vào cung điện vua chúa nào ấy chứ!"

Tôi le lưỡi thán phục cho sự hiểu biết rộng rãi của bà. Mỗi tấm hình lại là một kỷ niệm một chuyến đi, trông bà cứ tươi như hoa. Tấm này bà đứng ở đền thờ Thánh Phêrô bên Ý, nhân một " tour " du lịch các xứ Châu Aâu. Có tấm chụp bà nhỏ tý ty bên cạnh tháp Eùiffel của kinh đô hoa lệ Paris, rồi những hàng cây con đường bên bờ sông Seine thơ mộng. Bà thao thao tả cảnh Paris cho tôi nghe:
" Trông thế mà bẩn lắm, mấy bà đầm dẫn chó đi dạo cho đúng điệu dân " Parisien" rồi cứ để phóng uế bừa bãi, lơ đãng là lãnh đủ. Còn đường ở quận Mười Ba ý à, dân Việt mình ở đấy đông lắm, cửa hàng ăn cứ đầy tràn ra, nhưng mà cũng bẩn, chó " ị" đầy đường y như mấy cái ngõ ở Sài gòn ngày xưa thôi."

Tôi chỉ biết gật gù tán thưởng, lòng vẫn thầm hỏi không biết tiền ở đâu mà chỗ nào bà ta cũng tới được. Đến những tấm ảnh cuối cùng thì tôi nhận ra đôi nét của quê hương, bãi biển Vũng Tàu, bà phong phanh trong bộ đồ tắm mát mẻ hơn tuổi của bà nhiều. Rồi những cảnh đền này miếu kia, chỗ đang ủy lạo người nghèo khổ, chỗ đang phát quà cho trẻ mồ côi, chỗ lại chụp cảnh bà đang chắp tay cầu nguyện. Không nén được sự tò mò, tôi hỏi:
" Hỏi thật bà, đi như thế này thì tốn tiền lắm, vậy bà làm gì mà có nhiều tiền như vậy?"

Bà cười khoái chí, nhe cả răng lẫn lợi:
" Thì tiền đấy chứ tiền đâu, tôi làm được nhiều việc cũng nhờ ở Casino, cứ biết cách đánh đấm là mang khối tiền về, còn không, chỉ có nước cúng cho nó để nó trả tiền điện . Thế đã ăn thua gì, chả những có tiền giúp cho người sống mà lại còn cầu cho người chết, mai sau tôi có qua đời, đã có sẵn người đón ở bên kia Cõi Vô Cùng trả ơn."

Hấp dẫn quá, như thế này thì bằng vạn lần viết lách, báo đăng đã chả được tiền mà in sách để chờ người ta mua cứ dài cả cổ ra vẫn chưa đủ vốn. Chỉ trừ những nhà văn nổi tiếng thì không biết sao, chứ thực tình tôi chưa sống được bằng nghề cầm bút. Tôi tò mò hỏi thêm:
" Nguyên nhân nào bà lại tìm đến Casino?"

Một câu hỏi quan trọng và nghiêm chỉnh như đang phỏng vấn một nhân vật thành công trong xã hội, khiến bà thích chí toét ra cười:
" Tôi thích nó vì nó tình nghĩa hơn nhiều người trong cuộc đời này. Snh nhật tôi nó cũng nhớ, cũng gửi thư chúc mừng, cũng mời mọc tới tặng quà cáp, lại còn " cadeau " tý tiền lẻ để kéo máy. Cả nhà tôi, từ ông chồng cho tới lũ con, chả ai nhớ ngày sinh nhật của mình, thế mà nó lại nhớ, tôi hỏi cô như vậy mà không cảm động sao được."

Lạy Chúa, quả là những người thân của bà vô tâm thật, tôi cứ trố mắt ra nhìn bà như nhìn một kỳ quan sống động của nhân loại, nhất là lời nói của bà rất tự nhiên , không gượng ép kịch cỡm gì cả. Bà có vẻ thật tình thích tôi vì nét ngây thơ đó, nên đã vui vẻ nói:
" Để lát nữa tôi chỉ cho cô cách kéo máy, nhưng cần là phải có vốn, chứ đánh cò con vài chục bạc bõ bèn gì. Những người vừa ra quân vẫn hay chết nhát, phải can đảm lên mới dành được thắng lợi."

Đúng là giọng nói của người đã từng trải chiến trường cờ bạc. Đến lúc này thì ông đầu bạc ngồi ở hàng ghế bên kia mới xen vào, ăn nói rõ là người " có gang có thép":
" Bà ấy nói đúng đấy. Thứ nhất là phải có tiền, thứ nhì là phải có gan, có súng có đạn mà không dám bắn thì cũng hỏng..."

Tôi lại lé mắt nhìn ông thán phục, ông ta đúng là nhà quân sự đại tài, nếu là nhà binh thì phải ở cấp chỉ huy, mà nhà khoa bảng thì bét ra cũng luật sư, tiến sĩ. Bà bạn mới rỉ tai tôi:
" Ông ấy ngày xưa làm lớn lắm, chứ không như ông nhà tôi, cấp bậc chỉ gần gần trung sĩ."

Tôi đưa mắt liếc qua ông đầu bạc, bụng băn khoăn nghĩ mãi không biết là ai, nếu là tổng thống hay thủ tướng thì tôi đã biết, vì nhìn nhẵn mặt họ trên báo. Nhưng không phải băn khoăn lâu, bà đã nói toang lên:
" Oâi dào, có làm ông gỉ ông gì, đến đây cứ gọi là bình đẳng hết. Chả ai cần biết ai làm gì, hơi sức đâu mà để ý cho mệt. Lắm lúc tôi thấy không chỗ nào con người lại đắc đạo như ở đây, sân si cuộc đời rũ đi hết, phiền não tâm can, ốm đau bịnh tật , gia đạo bất hòa, cha chết chồng bỏ gì cũng chả " care", thế mới là tu tâm giữa chợ đời chứ!

Cha mẹ ơi! Chưa có nhà thuyết giảng nào nói hay như bà ta lúc ấy. Rồi bà xoay qua chuyện làm cách nào để luôn luôn mang tiền về nhà, lại được " free" nhiều thứ như ăn "free", uống "free", đi xe bus cũng" free" nữa. Ông đầu bạc có vẻ khi dể cái kiến thức hạn hẹp của bà, nên ngứa miệng nói tiếp:
" Cái cách bà ấy chơi chỉ là cờ bạc non, chứ có chút đầu óc tính toán thì "trăm trận trăm thắng."

Câu nói này đúng là đụng vào tự ái của bà, bà bèn cong cớn lên:
" Ơ hay nhà cái ông này, ông tính giỏi thế sao cũng thua bét tĩ ra."
Oâng bạn già cũng chả vừa, nhắc lại:
" Chứ không à, chả hơn bà thua quá mắt mũi tối xầm lại, rồi đâm đầu vào "rest-room" của đàn ông , tý nữa không có tôi thì lôi thôi..."

Bà tẽn tò ngồi im, rồi nhoẻn cười thuật lại chuyện cũ, hóa ra họ quen nhau vì vậy:
" Ừ, tý nữa ông ấy không đứng lại đẩy tôi ra thì vỡ nợ. Hôm ấy thần tài đi vắng, đánh thua tới mờ cả mắt lại, cũng chỉ vì ham ăn chứ giá lúc được phải ngưng ngay đi chỗ khác thì ngon ăn rồi, thế mới tổ trác. Lúc thua bạc, mới nghĩ đến chuyện đi xả xui, đâm xầm vào cái nhà "xí" của đàn ông, may là bác ấy trông thấy bèn đẩy ra hộ. Cảm ơn bác, lúc hoạn nạn có nhau mới là tình anh em, nghĩa đồng bào chứ!

Ui da! Bà này văn chương chữ nghĩa gớm, đúng là những tay " trai anh hùng, gái thuyền quyên" gặp nhau. Tất cả cùng phá lên cười như nắc nẻ, ồn ào như chợ vỡ. Ông già chưa quên bài huấn ca về cờ bạc, lại tiếp tục nói tiếp:
" Tôi đã bỏ công nghiên cứu mãi mới biết được cái cách ăn thua của chúng nó, cái gì mình cũng phải cần điều nghiên cẩn thận, đường đi nước bước của nó rồi cũng phải có vốn để đầu tư, người ta gọi làm kinh tế là như thế."

Bà ta lại vui vẻ bốc thơm ông bạn già đầu bạc:
" Ngày xưa chắc bác làm tổng trưởng kinh tế? Gớm, cờ bạc mà cũng tính toán như chuyện quốc gia đại sự."

Ông già hãnh diện nói:
" Chứ sao, người ta hơn nhau ở cái đầu. Bà đem quân đi đánh, nhưng bom đạn không có thì đánh bằng mồm à? Bây giờ cứ nhìn bọn Tư Bản đánh nhau là biết, bom đạn trút xuống cơ man không biết bao nhiêu mà kể, ngày xưa mà nó giúp mình hết lòng như thế thì làm gì nên nỗi. Hễ có tiền mà đánh lớn, đánh mạnh cuối cùng thế nào cũng thắng, tiếc là bây giờ " lực bất tòng tâm", chứ chuyện này so với những cái kia chỉ là chuyện nhỏ."

Nghe ông ta nói, đúng là con người có chí lớn, nhưng mộng không thành cũng còn do " thiên thời địa lợi". Thấy hay hay, tôi trêu ông:
" Thế bây giờ chí nhớn không thành thì mình làm chí nhỏ vậy. Thế bác đã tìm được cách nào để " địch thua ta thắng" thì cũng nên chỉ dạy cho bà con nhờ."

Bà bạn đồng hành cười khì khì, phát ngôn nhanh như gió:
" Chí nhớn với chí nhỏ không bằng có gan đánh chí tử. Người mình có câu : " Có gan ăn cướp, có gan chịu đòn" , có phải không bác giáo?"

Bây giờ bà lại gọi ông đầu bạc là ông giáo, có lẽ vì những bài hướng dẫn " binh thư cờ bạc" đầy hơi hướng chính trị của ông đã làm bà tôn ông lên hàng " sư phụ". Thấy tôi vặn vẹo vì mỏi lưng sau mấy tiếng đồng hồ ngồi xe bus đường xa, bà thương hại:
" Chưa quen đấy, cứ nghe lời tôi đi vài bận là " bách bệnh tiêu tan", chả phải đi đốc tờ xương với mắt, thiếu gì đốc tờ cũng phải tới đây để chữa bệnh."

Thiếu điều tôi muốn phì cười vì câu nói của bà ta. Bà ta lại tỉnh bơ nói tiếp:
" Thật đấy, tiền nhiều nhưng chửa chắc đời đã vui, không nhờ "casino" nó chữa cho thì có mà đau tâm thần. "

Oái giời ơi! Cứ lập luận theo kiểu bà này thì rõ rằng đời chẳng có gì để băn khoăn cả. Tôi bật hỏi:
" Thế sao người ta bảo " thấy tiền là mắt tối lại".

Bà ta như thương hại cho sự chậm tiêu của tôi:
" Thấy tiền mà tối mắt là xưa rồi, ở đây, hễ có tiền là mắt sáng lên ngay. Học nhiều, đọc nhiều mới mờ mắt, chứ cứ đứng kéo máy, tiền tuôn ra ào ào thì mắt cứ sáng lên bằng mấy lần ăn cà rốt với lại uống dầu cá. "

Bà ta thuyết hay đến nỗi ông già bên kia phát ngượng, mà cũng thú vị về cái tài đối đáp của người phụ nữ bình dân này. Câu chuyện cứ rôm rả nuốt dần quãng đường dài, chẳng mấy chốc mà tới nơi. Hành khách như những cái máy đứng bật dậy hối hả rời khỏi xe, lúc này đúng là " thì giờ là hột xoàn", không đi mau, đánh mau , đời càng lúc càng ngắn, ngày hết rồi chiều tàn, màn đêm buông xuống là thấy đời đã bớt đi một ngày trong cuộc đời ngắn ngủi.

Xuống xe, quay đi quay lại đã thấy ông già đầu bạc biến dạng, ông xuống xe lúc nào chả biết. Tôi thắc mắc thì bà ta giải thích:
" Bác ấy già rồi đời lại càng ngắn, không vội sao được. Với lại, mỗi tuần, bác ấy chỉ đi có một lần, mỗi lần chơi có vài ngày, nên bác ấy phải vội. Mà này, mấy tay nhiều chữ nghĩa họ thâm lắm, đừng hòng họ chỉ cho mình mánh khóe của họ, họ nói hay nhưng chả làm được bao nhiêu, hễ ăn thì khoe nhắng lên, còn thua thì im thin thít..."

Hôm ấy, dù bà ta chỉ dẫn tận tình mà tôi vẫn thua ráo trọi, có bao nhiêu đóng tiền điện cho Casino mở đèn sáng choang như ban ngày. Thế nhưng bà Thầy của tôi cũng chả hơn gì, lúc gặp nhau ở ngoài hành lang , bà ta sờ tay vào túi hỏi tôi:
" Còn đồng nào không hử"
" Làm gì vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi, vì nghĩ bà ta sắp lợi dụng mượn tiền đây. Bà ta chép miệng:
" Tớ có hai cái vé ăn "free", nhưng cóc có tiền " tip", mặt mũi mình thế này mà không " tip" cho mấy con bồi Mỹ nó ẹ lắm."

Đúng là tư cách của dân dám ăn dám chịu. Lúc ngồi vào bàn ăn, tôi hỏi:
" Thế sao bà bảo" trăm trận trăm thắng", bây giờ lại nhẵn túi không còn một đồng là sao?"

Bà ta tỉnh bơ trả lời:
" Đánh đấm thì cũng phải có thắng có thua, chứ chỉ ăn không thì tiền đâu nó thắp điện cho mình chơi. Hôm nay ra ngõ gặp trai, xui bỏ mẹ..."
" Hử? Bà nói gì mà ra ngõ gặp trai, chứ không phải ..."

Bà phá lên cười:
" Cứ nói thế cho nó đỡ hận". Rồi gạ gẫm:
" Đằng ý còn tý nào không cho tớ mượn vào gỡ lại, hễ ăn tớ trả ngay, còn không thì hẹn lần sau tái ngộ."

Tôi hoảng lên cho cái táo tợn tự nhiên của bà:
" Tôi làm gì có tiền, chỉ có mấy chục đã thua sạch , còn dư mấy đồng tiền " tip" cho bữa ăn rồi."

Bà nhìn tôi ngao ngán, rồi nhìn quanh xem có chớp được tay nào quen thì mượn đỡ . Rồi khinh khỉnh nhìn tôi, bà hỏi:
" Đằng ấy làm nghề gì vậy"
" Không, tôi chỉ viết lách vớ vẩn, nhưng chỉ đăng báo " chùa" , không có nhuận bút."
" Thế viết làm mẹ gì cho mệt óc?"

Tôi lắc đầu cười:
" Nó là " nghiệp" bà ơi, nhưng mà nó không giống như " nghiệp" cờ bạc của bà đâu."

Bà nhìn tôi thương hại:
" Ừ nhỉ, nhà văn thì làm cóc gì có tiền mà đánh bạc".

* * *

Đó là một câu chuyện , hay là một phóng sự về chuyến đi Casino của tôi với bà bạn bất đắc dĩ trên chuyến xe bus ngày hôm đó. Lâu lắm rồi, tôi không đủ can đảm để trở lại cái hồi hộp của thế giới cờ bạc. Mãi cho tới lúc gặp lại bà ta trong khu " shopping" này, thì lần lượt những chuyện cũ lại hiện về trong trí nhớ.

Khi từ trong cửa tiệm ra, tôi vẫn thấy bà ta ngồi thoải mái trên chiếc băng dài , đang cạp một chiếc bắp nấu, chắc là đem từ nhà đến để ăn cho đỡ buồn miệng. Thấy tôi, bà toét miệng cười, nụ cười của một người hình như không quan tâm đến thế giới loài người xung quanh:
" Có mua được gì không?"

Tôi gật đầu:
" Thì cũng vớ vẩn vài món " on sale" ý mà. Tôi nghèo thấy mồ đi, tiền đâu mà mua sắm.,"

Bà cười, hình như quần áo đối với bà chỉ là thứ xa xỉ không đáng quan tâm. Chợt nghĩ tới ông già đầu bạc ngồi chung chuyến xe bus năm xưa, tôi hỏi:
" Lâu rồi, bà có gặp lại bác gì đầu bạc ấy không?"

Miệng đang cười toe toét, chợt mặt bà ta chùng xuống đầy sự thương tiếc:
" Bác ấy chết rồi còn đâu, cứ đi mãi nó cũng rạc người ra, nhưng mà sướng. Mỹ nó bảo " Life short, Play hot " mà," chí lớn" không thành nên bác ấy phải đi tìm "chí nhỏ", cuối cùng thì chỉ có " chí chết". Mà này, không biết ở cái Cõi Vô Cùng kia có Casino không nhỉ, nếu có, tôi cũng mừng cho bác ấy."

Đúng là bà ta vẫn vấn vương không khí một thời ở những Casino đã lấy hết của bà tiền bạc và hạnh phúc gia đình, cái đam mê nào nếu không biết xử dụng, cũng đều là những con dao hai lưỡi là thế. Trước khi chia tay, chắc là khó có lần gặp lại, tôi bảo bà:
" Tôi về viết truyện bà cho mọi người đọc nhé!"

Bà ta nắm tay tôi , thật tha thiết:
" Ừ, viết cho hay vào để người ta biết mà tránh. Nhưng này, nếu được trả tiền nhuận bút thì nhớ ra đây dẫn tớ đi ăn phở."

Nguyên Nhung
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn